Theo yêu cầu của BĐH, tôi sửa chữa bài viết lần nữa ,rồi chuyển về Blog
cá nhân. Tôi thật sự chưa hài lòng nhưng thôi đành cứ đưa lên, từ nay đến khi
ra sách cũng còn thời gian, sẽ tiếp tục chỉnh sửa lần nữa. Chúng ta đều cảm
nhận được tinh thần trách nhiệm, sự lo lắng về chất lượng của sản phẩm chung
v.v.của các bạn trong BĐH là rất cao,
rất đáng khâm phục. QTr. à, chúng tôi hiều tấm lòng của bạn …
Đằm thắm một
tình bạn…
Hồi ở trường
Quế Lâm, tôi và Xuân Thiên cùng học lớp 5A , thân nhau không biết từ khi
nào; chỉ biết rằng chúng tôi đã giữ mãi tình bạn thân thiết và sâu lắng ấy cho đến tận ngày
Xuân Thiên ra đi về cõi vĩnh hằng. Ngay
cả lúc này, bao nhiêu năm đã trôi qua, trong
ký ức của tôi, Xuân Thiên vẫn thường
hiện về với hình ảnh một con người cương nghị, giản dị, ít nói nhưng giàu tình cảm ,thủy chung , nụ cười hiền với chiếc răng khểnh rất đáng yêu. .
Còn
nhớ lần đi trại hè sông Ly hồi ấy, chúng
tôi rất say đá bóng . Tôi thường bắt
gôn, còn Xuân Thiên tiền đạo, một lần tôi nhào ra cản một đường bóng, bị ngã
đau, bạn ấy đã chăm sóc tôi rất tận tình khiến tôi nhớ mãi .
Hồi 1955, chúng tôi chụp ảnh 3 người trong
nhóm tâm giao, gồm : Huy Châu , Xuân Hoài
và Xuân Thiên . Trong quyển Anbum
gia đình, bức ảnh ấy luôn nằm ở vị trí trang trọng, và kỳ diệu thay, 60 năm
rồi, nước ảnh vẫn mới như vừa chụp ngày hôm qua.
Trước
khi về nước, theo yêu cầu của cô Quế chủ nhiệm lớp, chúng tôi đều phải viết nhật
ký tu dưỡng và viết lưu niệm cho nhau.
Tôi vẫn nhớ, chữ Xuân Thiên đẹp ,cứng
cáp, đều đặn với câu mở đầu rất ấn tượng : …
“ Luồng
gió vẫn thổi mạnh “…, ý nói phong
trào cách mạng chống đế quốc trên thế giới vẫn đang phát triển sôi nổi khắp nơi v.v. Sau này, khi đã trưởng thành ,
thỉnh thoảng tôi đem chuyện ấy ra trêu đùa
nhưng XT không giận bao giờ ,chỉ cười trừ, coi như một kỷ niệm vui của một thời ngây thơ ,cả tin .
Về nước, tôi học Trường Chu văn An, Nguyễn
Gia Thiều, còn Xuân Thiên về Vinh, học trường Huỳnh Thúc Kháng . Một điều trớ
trêu là sau khi hết cấp 3, tôi xuôi vào
Vinh học ĐH Sư phạm Văn Sử, còn Xuân
Thiên thì ngược ra Hà Nội học tiếng Nga
rồi đi Liên Xô như nhiều bạn khác. Tuy nhiên ,sự xa cách ấy
không làm tình bạn của chúng tôi phai nhạt, thậm chí còn sâu sắc hơn .
Trước ngày Xuân Thiên lên đường , chúng
tôi hẹn gặp nhau tại nhà cô gái Hà Nội cùng lớp dịu hiền, xinh xắn, …. và chính tại nơi đó đã diễn ra cuộc trò
chuyện kỳ lạ mà cho tới nay tôi vẫn còn nhớ mãi , song chưa từng kể
với ai. Xuân Thiên buồn vì tình yêu đầu đời không thành , và dường
như linh cảm điều gì , bạn đã khuyên tôi hãy thay bạn yêu cô gái ấy với ước
mong rằng “bộ ba” chúng tôi sẽ thân nhau suốt đời , sẽ
luôn đem lại niềm vui, hạnh phúc cho
nhau trong bất kỳ hoàn cảnh nào…. Tôi đã khuyên bạn hãy kiên trì, hãy tiếp tục
thuyết phục mọi người và giữ lấy tình yêu đẹp v.v. Nhưng cuối cùng cả hai chúng
tôi đều không thực hiện được ước nguyện của mình, đành chôn kín trong lòng những xao động bâng
khuâng ban đầu của một thời trai trẻ khó quên.
Rồi tôi tốt nghiệp Đại Học và đi dạy tại Hải Phòng . Đến tháng 2/ 1964, trong đợt tuyển quân dường như để chuẩn
bị cho chiến tranh, tôi vô tư xin nhập ngũ để “rèn luyện và cống hiến “ , mặc
dù thời điểm đó người ta chưa yêu cầu giáo viên cấp 3 đi bộ đội. Vì sao đang là một thầy giáo cấp 3, dạy Trường điểm Bổ túc công nông Hải
Phòng , đang hưởng lương 56 đồng, tôi lại
tự nguyện nhập ngũ để lĩnh món phụ cấp
binh nhì 5 đồng một tháng ? Đó là một câu chuyện dài ,xin không nói đến
ở đây. Tôi chỉ kể những kỷ niệm với Xuân Thiên thời bấy giờ…
Không
nhớ vì sao tôi có địa chỉ của Xuân Thiên, khi đó đang theo học ngành VôTuyến
điện tại Kharkop- Ukraina . Nhờ vậy, chúng tôi thường gửi thư cho nhau . Mỗi khi viết cho tôi
, bao giờ Xuân Thiên cũng bắt đầu bằng những từ đầy ắp
thân thương : “Huy Châu thân yêu “ . Rồi
tôi cũng viết cho Xuân Thiên như vậy, những lúc ấy, lòng bỗng thấy ấm áp lắng dịu lạ thường.
Hình như lời một bài hát từ thời Quế Lâm xa xưa đã đọng lại trong tâm hồn chúng
tôi đến tận lúc trưởng thành :” bạn thân yêu nay đang ở đâu ? “… Câu hỏi chứa
đầy nỗi băn khoăn thương nhớ những người bạn cùng cảnh ngộ của một thuở thiếu
thời dường như đã khắc sâu vào tâm khảm khiến chúng tôi viết cho nhau như viết cho
người yêu .
…Ngày
5/8/64 , đại đội pháo cao xạ 88 ly của tôi
đóng quân ở Bãi Cháy nên tôi có vinh dự được trực tiếp tham gia trận đánh lịch sử mở đầu cuộc chiến đấu chống
chiến tranh phá hoại Miền Bắc của không
lực Hoa Kỳ.…
… Trận đánh kết thúc, tôi may mắn thoát chết
( mấy hôm sau, đơn vị tôi bị một quả tên
lửa bắn trúng , một học sinh của tôi cùng
nhập ngũ đã hy sinh tại chỗ )
Tôi viết thư kể Xuân Thiên nghe về trận đánh ấy. Vài ba tháng sau, tôi bỗng nhân được thư trả
lời ; Bạn kể
rằng các sinh viên VN rất tự hào vì chúng ta đã bắn rơi nhiều máy bay, bắt sống phi công Mỹ.
Họ dịch lá thư của tôi cho các bạn bè Loeen
Xô nghe, ai cũng vừa cảm phục vừa cười vỡ bụng vì đoạn tôi tả ông đại đội phó
đứng giữa trận địa vẫy cờ và luôn mồm chửi
toáng lên
_Khẩu đội 2,
bắn như cục cứt thế hả, hả ..
Sau
này gặp lại nhau, Xuân Thiên vẫn nhắc
lại chuyện ấy và cười khoái trá,khen văn tôi có chất hài …
Năm 65, Xuân Thiên tốt nghiệp về nước , rồi nhập ngũ ,được điều
động về Bộ Tư Lệnh Thông tin, công tác tại nhà máy Thông Tin liên lạc.
Còn tôi thì chuyển sang Quân
chủng Hải quân . Thời gian này , chúng tôi có điều kiện liên lạc với nhau nhiều
hơn ,luôn động viên nhau phấn đấu tiến
bộ không ngừng.
Năm 69, tôi cưới vợ,một nữ sinh Miền Nam
tập kết tại Hải Phòng .
Xuân
Thiên bận đi công tác xa không về dự được, đã gửi cho tôi một cân chè Thái Nguyên quí hiếm , H M
thì mang đến một liễn mỡ đủ để nấu mấy mâm cơm gọi là cỗ cưới ! Bạn Trung Hải tất bật chạy đi chạy lại lo phần loa đài âm thanh, Trần Lương giúp chụp
ảnh, còn Cao Việt Bách thì hát từ đầu đến cuối toàn bài mới chưa từng biểu diễn . Thật là một đám cưới thời chiến
điển hình tại Hà Nội với sự chung tay góp sức đầy tình nghĩa của bạn bè thời
Quê Lâm khiến vợ chồng chúng tôi không bao giờ quên.
Năm 1974 , sau khi hoàn thành
tốt nhiệm vụ trong chiến dịch rà phá
thủy lôi trên tàu chiến T 217, E171 với cương vị chính trị viên, tôi cùng 2 sĩ
quan nữa được Quân chủng Hải quân cử
sang Liên Xô học tại Học Viện
Quân Chính Lênin. Nơi đây chuyên đào tạo
cán bộ cấp tướng trong ngành công tác chính trị của Quân đội Xôviết thời ấy..
Điều bất ngờ thú vị là một thời gia sau,
Xuân Thiên cũng sang lại LX để làm luận
án Phó Tiến sỹ về chuyên nghành Vô tuyến
điện. Chúng tôi đã hẹn nhau và gặp được nhau ở Mátxcơva trong niềm
vui khôn tả . Chúng tôi đưa nhau vào hiệu ảnh lớn chụp với
nhau mấy kiểu làm kỷ niệm để đảm bảo chất lượng lâu dài, không muốn ảnh tự chụp thường chẳng giữ được lâu. Quả
nhiên, cho đến nay, mấy bức ảnh ấy vẫn còn đẹp lắm . Trong bộ quân phục mùa
đông kiểu Hồng quân LX, trông hai chúng
tôi có vẻ hơi nghiêm nghị nhưng thật ra chúng tôi vẫn giữ nguyên tình cảm đằm thắm, ít nói nhưng sâu lắng vốn thành thói quen từ lâu..
Sau lần chia tay đó, bắng đi một thời gian
khá dài, ,tôi nghe tin Xuân Thiên vào Tây Nguyên, rồi sang Lào công tác ,còn tôi
sau khi tốt nghiệp lại về Bộ Tư Lệnh Hải quân nhận nhiệm vụ . Vài năm sau, tôi được điều lên công tác tại Ban Nghiên cứu trực
thuộc Văn phòng TCCT, chỗ Đại Tướng Chu Huy Mân..
Vào
những năm 80, sau chuyến đi khảo sát nghiên cứu, Xuân Thiên lại được điều ra
Hà Nội , tiếp tục nhận nhiệm vụ tại BTL Thông Tin.
Cũng từ đó, chúng tôi có dịp gần nhau thường xuyên hơn, vợ chồng con cái đôi bên thường đến nhà nhau
chơi, ăn những bữa cơm đạm bạc thời bao cấp, trò chuyện đủ điều nhưng không bao
giờ đả động đến quân hàm ,chức tước của nhau . Chúng tôi thường nói với nhau,
những thứ đó đều là “ trê pôkha “ không lâu bền trong cuộc đời này, đừng chạy
theo nó kẻo đánh mất mình , thậm chí ngã đau…
Hồi đó, tôi có đứa
con gái đầu lòng , vợ chồng Xuân Thiên có đứa con trai ; một lần chúng tôi nửa đùa
nửa thật : sau này sẽ gả con
cho nhau mặc dù lúc đó, bọn trẻ mới chín
mười tuổi . Tuy nhiên việc ấy không
thành, có lẽ do .. số phận đã được lập trình theo cách khác, không ai cưỡng lại
được.
Vào khoảng đầu những năm 90, có lần Xuân Thiên
bị ốm, tôi thấy đã có những biểu hiện khác thường về thần kinh. Thậm chí hôm đến thăm Tiến Nguyên tại
Cơ quan Viện nguyên tử Quốc Gia, đang
ăn, Xuân Thiện bỗng rơi đũa, không gắp được thức ăn, tôi phải gắp
cho, trong lòng cảm thấy một nỗi lo lắng
mơ hồ, nhưng không biết là bệnh gì. Lúc
đầu gia đình tưởng là Pakinson,sau này mới biết đó là di chứng chất độc da cam
. Thật là đau xót.
Vào đầu năm 96, tôi lại sang Nga lần nữa, đến năm 1998 thì về
hẳn, . Vừa nghe tin Xuân Thiên ốm nặng,
tôi vội chạy đến nhà thì chao ôi, bạn đã
nằm bất động trên giường, toàn thân gầy xọp chỉ còn da bọc xương . Tôi không
dằn lòng được, ôm lấy bạn, nước mắt rưng rưng ,đau đến tột cùng , thầm trách
ông Trời sao quá độc ác bất công.. Trông thây tôi, khuôn mặt Xuân Thiên biến
dạng rất đáng thương, cổ họng có tiếng gừ gừ khe khẽ .
Minh Dương vợ Xuân Thiên nói thầm vào tai tôi :
- Anh ấy khóc đấy !
Rồi Xuân Thiên mất . Đúng hôm đó, vì một lý
do riêng tư mà mãi sau này tôi mới biết không hẳn quan trọng , tôi đã không thể đến vĩnh biệt bạn tại tang lễ. Tôi đã không được nhìn mặt người bạn thân yêu suốt đời của tôi lần cuối
cùng . Vài hôm sau, tôi đến nhà, thắp nén nhang lên bàn thờ Xuân Thiên và đã khóc không cần kìm nén với nỗi đau và sự ân hận không thể nào nguôi…Cho
tới bây giờ ,mỗi khi nhớ lại , tôi vẫn
giận mình , không thể tha thứ cho mình về điều đó.
Dường như ông Trời hiểu lòng tôi nên đã cho ngôi mộ
Xuân Thiên đặt khá gần khu mộ bố tôi mà
gia đình đã chuyển từ khu A Văn Điển đưa
lên Thanh Tước từ lâu.…Thế là mỗi lần lên đó thắp hương ,tôi đều gặp lại bạn ,
lại được tâm sự với bạn những điều sâu kín chỉ chúng tôi biết với nhau.
Mấy năm sau, gia đình mới bốc mộ bạn về đặt
cạnh mộ ông thân sinh ,vì vậy ,tôi không
được thắp hương cho Xuân Thiên nữa ,nhưng trong trái tim tôi, bạn tôi vẫn sống mãi , trẻ maĩ, đẹp mãi với nụ cười
hiền đã trở nên rất đỗi thân quen.
Tôi lưu giữ những kỷ
niệm không phai mờ về Xuân Thiên như một
niềm vui êm đềm ,trong trẻo , xen lẫn một nỗi ân hận day dứt sẽ theo tôi đến tận cuối đời.
…Gần đây có tin nhà máy M1- Viện TT QĐ đã
cải tiến thành công máy liên lạc vô tuyến sóng cực ngắn ưu việt hơn của LX và
Mỹ, tôi nghĩ ngay đến công sức,trí tuệ và sự hy sinh của Xuân Thiên. Tôi tin chắc rằng, thành quả hôm nay có công lao
đóng góp không nhỏ của Trung tá Ts Nguyễn
Xuân Thiên, một người tài năng và đầy tình
thần trách nhiệm trước Tổ Quốc , nhân dân , người chồng,người cha mẫu mực trong
gia đình, người bạn thân thiết một thời
Quế Lâm của tôi. Hơn nữa hai đứa con trai của Xuân Thiên đều được sinh ra trước
khi bạn vào Nam
công tác nên không bị ảnh hưởng bởi chất độc Đioxin và đều trưởng thành ,có cuộc sống xứng đáng. Nghĩ
vậy, tôi lại thấy vui lên , như được cuộc đời an ủi phần nào …
…
Xuân Thiên thân yêu, hãy tha lỗi cho mình và hãy luôn mỉm cười như khi chúng ta
đang còn ở bên nhau.
6/2013
.
Bà xã tôi, M.Hoà (cựu Internat) có bảo con của XT &MD đọc bài này. Cháu nói đã tìm thấy blog và sẽ gặp cụ KyVinhHung (qua điện thoại). Không rõ cháu đã "đến" được với cụ KVH chưa? Nhà MD rất gần nhà chúng tôi, tiếc rằng không chỉ XT mà cả MD nay đều đã đi rất xa ...
Trả lờiXóaCụ cứ ghi hẳn tên Hương Mạch ra, ai cũng biết rồi không nên viết tắt. Ít bạn có kỉ niệm với bạn ấy quá! Chia nhóm tâm giao lần cuối ở Quế Lâm: tôi, Hương Mạch, Hồng Nga cùng một nhóm, nhưng 2 bạn kia ra dáng người lớn hơn thành ra không hợp với tôi nên ít tâm sự với nhau. Chỉ có Ngọc Trâm được bạn ấy tin tưởng vì kín đáo.
Trả lờiXóaCụ Thanh Mai đã diễn giải H M rõ ra rồi. Với tôi hoàn toàn không biết gì về các bạn này, nhưng có một bạn nữ Internat (không phải bà xã tôi đâu) cũng biết rõ HM, cụ KVH thử đoán xem nhé.
Trả lờiXóaDT nhà của cháu Phương (con trai thứ 2) của XT&MD :
(04) 38343313. Gọi cháu vào ban tối, ban ngày các cháu đi làm. Tôi không có số DĐ của Phương.
Mình đã đọc nhiều bài viết của các bạn về một thời Quế Lâm và những bè bạn thân thiết, bai viết của bạn rất ấn tượng, tình bạn sâu lắng cảm động. Mình xuất ngoại nhiều ít có dịp gặp các bạn khi còn đang làm việc, nhưng không hiểu sao hình ảnh của Xuân Thiên thì mình nhớ như in, cái dáng cao cao gày gày..Bài này đưa vào sách thì hay quá rồi.
Trả lờiXóaĐọc bài của bạn , tôi vừa khóc vừa cười. Chỉ cần thế thôi bạn ạ, chúng ta sẽ có một tập sách hay, vì có những chuyện chỉ chúng ta có! Xin cảm ơn bạn rất nhiều...
Trả lờiXóaNhân đọc bài viết đầy kỉ niệm này của bạn, mình xin tặng bạn bài thơ "ÁNH MẮT BẠN CŨ" của mình mà có lần bạn đã bình luận (?) Bài ấy mình đã gỡ khỏi blog rồi :
Trả lờiXóaTuổi thơ nhìn ánh mắt em
Lòng vui nhưng chẳng biết thêm điều gì
Hôm nay quá nửa đời người
Gặp lại ánh mắt, thấy trời trong xanh
Gió thu nghiêng cánh thuyền mành
Đắm nhìn gợn sóng nghe mình viễn du
Vẫn là ánh mắt ngày xưa
Mà nay sao nổi gió đùa xốn xang
Người ơi, vẳng tiếng đò ngang
Mải theo, quên mất thuyền đang xuôi dòng
Uống đi ngụm nắng cuối cùng
Có say, xin để cho lòng riêng say!....
Hôm nay, Thanh vợ của Trần lương đến thăm tôi cho biết: Khi chuyển về gần nhà Thanh đã hẹn sẽ có một buổi cùng Thanh đến chơi với tôi, chưa có thời gian thực hiện thì Hương Mạch phải đi cấp cứu thông một động mạch vành và đặt một stent vào mạch vành khác. Nay Hương Mạch đã khỏe hơn xưa. Hội lớp năm nay Thanh hứa là sẽ đèo Mạch đến gặp các bạn đấy!
Trả lờiXóa