(Kịch
truyền thanh)
Tác giá: Châu Huy
Nhân vật:
1. Tôny, khoảng 30 tuổi, nhân viên một tổ chức phi chính phủ nước ngoài
(NGO) hoạt động trong lĩnh vực nhân đạo từ thiện tại Việt Nam
- chồng của Lan Anh.
2.
Lan Anh, 23 tuổi, phiên dịch của tổ chức NGO nói trên.
3.
Hoài Phương và một số bạn của Lan Anh trong lớp luyện thi.
4.
Ông Hoành, cha của Lan Anh, một cựu chiến binh bị thương trong chiến đấu.....
5.
Ông Ban, cựu chiến binh năm xưa - bạn của ô Hoành.
6
. Một số nhân vật phụ.
Nhạc mở đầu
Lời dẫn:
Vợ chồng Tôni và Lan Anh đều là nhân viên của một tổ chức phi chính phủ nước
ngoài chuyên hoạt động nhân đạo từ thiện tại VN. Hôm nay, sau ngày cưới họ dọn
đến căn hộ mới mua...
Tony:
(Giọng hơi lơ lớ, chậm rãi từng tiếng một) - Lan Anh à, căn hộ này
có làm em hài lòng không ?
Lan Anh:
- Đây là tổ ấm của chúng ta, vì vậy em thấy nó rất đẹp… Anh
Tony.... em muốn ở chỗ này… ta sẽ lập một bàn thờ.... sẽ đặt ảnh của cha anh và
cha em lên đó.... như vậy, chúng ta luôn có cảm giác các cụ vẫn hiện diện
trong căn nhà.... anh thấy thế nào.
Tony:
- Bàn thờ.... à anh hiểu rồi.... đó là nơi
người Việt thờ cúng ông bà tổ tiên.... đúng không.... ở quê anh, không có phong
tục này.... nếu em muốn, em cứ làm theo ý mình, chỉ cần em vui và hạnh phúc là
anh mừng nhiều nhiều....
Lan Anh: - Cám ơn Tony của em, vì anh luôn hiểu em, hiểu
và tôn trọng nền văn hoá của đất nước em, em yêu anh một phần cũng vì điều
đó....
Tony: - Những năm làm việc tại VN, anh đã rất yêu mến
đất nước này, và anh vô cùng hanh phúc vì đã tìm đợc một nửa cuộc đời mình tại
đây... Em đẹp lắm.... Lan Anh à… anh yêu em .... yêu rất nhiêu......
Lan Anh: - Tony à, thế ảnh cha anh đâu, đưa đây để em
lồng vào cái khung này, dạo nọ anh kể, hình nh ông cũng rất yêu quí VN?
Tony: - Ồ.... đúng rồi.... Cha anh thuộc thế hệ chống
chiến tranh xâm lược của Mỹ ở VN.... ông tham gia xuống đường, tuyệt thực ủng
hộ nhân dân VN cho tới ngày giải phóng. Trước khi mất ông dặn anh phải tìm
cách sang VN làm việc, giúp nhân dân xây dựng cuộc sống mới. Chính vì vậy anh
đã vào học khoa tiếng Việt trường Đại học, rồi sang đây tham gia tổ chức phi
chính phủ này, để rồi số phận cho anh gặp được em… Chỉ tiếc ông không còn sống
để nhìn thấy cô con dâu VN, chắc ông sẽ mừng lắm.
Lan Anh: - Bởi
thế chúng ta càng phải luôn tưởng nhớ đến các cụ bằng cách đặt ảnh hai ngời ở
chỗ này.
Tony: - Một
ý tưởng tuyệt vời.... Đây là ảnh cha anh mà anh luôn mang theo từ khi sang VN…
ta sẽ đặt các cụ gần nhau… ngay tại chỗ này.... ồ, anh bỗng phát hiện ra....
một điều thật là thú vị.... hai con ngời ở rất xa nhau, chưa hề biết mặt nhưng
cùng chung một tình yêu, một khát vọng; nay họ gặp nhau tại đây, trong ngôi nhà
của chúng ta....
Lan
Anh: - Anh thông minh lắm, Tony ạ. Đó không phải chỉ
là hai chiếc ảnh đặt cạnh nhau mà là sự xích lại gần nhau của hai nền văn
hoá, là tình yêu và lòng nhân hậu chiến thắng cái ác, anh hiểu em
nói chứ.... đây… đây.... anh xem này.... đây là ảnh cha em - một cựu chiến binh
đấy. (Dừng ngắm, bỗng ngẹn ngào cảm động).... Tony.... anh không
thể hiểu.... em yêu quí cha em đến mức nào đâu.... suốt đời em không thể nào
quên.... chính nhờ có ông mà.... em mới có ngày hôm nay.... thế mà cha không
còn nữa....
Tony: - Anh
hiểu và rất thông cảm.... Lan Anh à; anh và em đều là những người thật may mắn;
chúng ta sẽ yêu nhau mãi mãi và yêu những đứa con của chung ta rất nhiều như
chúng ta đã từng được yêu....( ngạc nhiên) Kìa.... em đặt cái gì lên
bàn thờ đấy.... cho anh xem nào.... ồ, một tờ giấy bạc màu đỏ.... tại
sao.... tại sao em lại thờ đồng bạc này, anh không hiểu....
Lan Anh: -
Vâng, đây là một đồng tiền
VN, em đã ép plátích cẩn thận để có thể giữ đợc càng lâu càng tốt...
Tony:
- Để làm gì, tại sao em lại tôn thờ
đồng tiền?
Lan
Anh: - Em
không tôn thờ đồng tiền, nhưng đây là một kỷ vật thiêng liêng mà em muốn giữ
gìn cho con cháu chúng ta....
Tony: -
Anh không hiểu, mong em hãy giải thích.
Lan
Anh: - Vâng.... đây là một câu chuyện hơi
dài, em chưa có dịp kể anh nghe, hôm nay em sẽ kể.... nào Tony của em.... hãy
ngồi xuống đây.... (Tiếng rót nớc, và giọng LAN ANH trầm lắng....)
....Dạo ấy cách đây khoảng 6 năm.... em tốt nghiệp xong PTTH thì cũng
là lúc gia đình lâm vào cảnh túng thi.
(Nhạc
chuyển cảnh)
Giọng Lan Anh thời
học sinh:
-
Thày ơi.... con.... con không lên Hà Nội luyện thi Đại học đâu, thày ạ.
Ông Hoành: - Ơ cái con này.... nói nghe hay nhể.... Không
đi thế nào được. Thày vừa trên đó về, mọi việc đã đâu vào đấy cả rồi.... mà
naỳ, thày tìm cho mày dược một lò luyện thi SIÊU lắm, không đỗ không lấy tiền,
nhá.... ái chà chà, khắp nơi trên ấy vào cữ này á, các lò luyện thi cứ mọc lên
như nấm.... Trung tâm nào cũng quảng cáo nghe sướng cả lỗ tai. Thày phải nhờ
anh bạn cùng đơn vị cũ tìm cho một chỗ thật tin tởng mới dám đặt cọc đấy....
LAN ANH:
- .... Dưng mà con áy náy lắm…
u thì mất rồi, em con còn nhỏ, thày thì chả khoẻ mạnh gì, thi thoảng, vết
thương cũ lại tái phát, kinh tế nhà ta quá khó khăn. Có mấy sào ruộng khoán chỉ
đủ gạo ăn, nhà chả có gì đáng giá vài trăm ngàn đồng. Giả dụ con có thi đỗ thì
cũng chả có tiền mà theo những 4-5 năm trời, tốn kém cả đống tiền chứ chả ít
đâu, thày ạ.
Ô Hoành: - Vưỡn biết thế, dưng mà tao cũng tính nát
nước rồi; sẽ cho thằng Khiên về ông bà nội để ông bà bảo ban nó, mấy sào ruộng
thì cấy xong là giao cho hai cô mày chăm giúp, đến vụ lại về gặt quàng mấy buổi
là xong. Thày ra Hà Nội kiếm việc làm, lấy tiền cho mày ăn học đến hết đại
học thì thôi, không có dưng gì hết, nghe chửa.
LAN ANH:
- Thày ơi, thế còn nhà cửa để cho nhện chăng
à.
Ô Hoành:
- Ôi dào ơi, cái nhà rách, cứ đóng cửa để đấy,
lâu lâu thày lại đáo về dọn dẹp, mất đi đâu mà sợ. Vả lại, còn bà con hàng xóm
láng giềng, ta nhờ họ trông nom giúp, chả ngại con ạ.... (Ông rít điếu cày,
rồi ho một tràng dài).
LAN ANH:
- (Sụt sịt khóc) Thế là...
nhà ta... mỗi người mỗi nơi.... con thương em Khiên và lo cho thày lắm....
Ô Hoành:
-
Cái con bé này, chỉ được cái mau
nước mắt.... thằng Khiên ở với ông bà lại chả hơn ở nhà, học hành thì quanh năm
đội sổ, suốt ngày lêu lổng đi thả diều đổ dế ngoài bãi, tao lạ gì nó.... Còn
sức khoẻ thày dạo này....
LAN ANH:
( Lo lắng) - Sức khoẻ thày làm sao? Chỗ vết thương có
hay đau không ạ... con đã bảo mà.... thày lên đấy, một thân một mình, nhỡ có
làm sao thì ai chăm. (Bỗng giọng dứt khoát)... Thôi con dứt khoát không
thi thố gì nữa, ở nhà làm ruộng nuôi em Khiên đi học và trông nom thày...
Ô Hoành: - Ơ cái con này, thày đã
nói xong đâu mà mày cứ sồn sồn... là thày bảo sức khoẻ dạo này rất tốt, chẳng
có gì phải ngại; ở trên Hà Nội, các bạn của thày bố trí cho thày làm việc vừa
sức, lại có thu nhập khá.... bởi vậy con phải chuẩn bị đi ngay, không được bàn
ra tính vào gì nữa...
LAN ANH:
- Các
chú ấy là ai hả thày?
Ô
Hoành: - À, dạo nọ.... thày nhận được giấy mời họp mặt
cựu chiến binh sư doàn 2 Anh hùng thời chống Mỹ cứu nước.... chà chà.... vui
đáo để... Anh em đồng đội cũ gặp nhau sao mà sướng thế... Khối ông tóc bạc
trắng cả.... mà khi nhận ra nhau vẫn vừa cười vừa khóc đỏ hoe cả mắt... Đến lúc
hỏi thăm hoàn cảnh gia đình, thày cứ thật thà kể hết.... vậy là họ tìm cho thày
việc làm ở một Công ty của ông Trung đội trưởng ngày xưa... may ơi là
may....
LAN ANH:
- Việc gì hả thày? Có nặng nhọc lắm không?
Ô Hoành:
- So với làm ruộng còn nhàn chán,
nhưng mà thôi... hỏi gì mà lắm thế.... Cứ biết là thày có việc làm đàng hoàng,
có tiền cho mày ăn học là được.... đừng lăn tăn đắn đo gì nữa con ạ.... (Giọng
bỗng chùng xuống).... Trước lúc nhắm mắt, mẹ mày chỉ dặn một điều.... dù
khổ cực đến mấy... cũng phải... cố nuôi các con ăn học cho thành người....
thày đã hứa.... con không được phụ công thày u.... Vả lại thày biết con học
vào loại giỏi ở trường, nhất là môn tiếng Anh, có triển vọng vào đại học nên
thầy mới phải cố.... chứ nếu mày học kém quá thì cũng đến ở nhà chăn trâu rồi
lấy chồng là xong....
LAN ANH:
-
(Giọng tâm tình, sâu lắng)
Thày ơi, thú thật, không phải con không muốn vào đại học.... Chúng con biết
rằng thời buổi kinh tế thị trường, không có kiến thức thì suốt đời nghèo khổ,
mà nghèo thì sẽ hèn, sẽ dễ rơi vào những cạm bẫy của cuộc đời.... Nhiều đêm...
con nằm mơ thấy mình đang đứng trên giảng đường trường Đại học ngoại ngữ thày
ạ... nhưng.... khi tỉnh dậy nhìn sang giường thấy thầy gầy yếu hốc hác....
con không sao cầm được nước mắt.... lúc ấy con chỉ biết thầm gọi u thôi.
Ô Hoành: - Thày
kể con nghe chuyện này.... Hồi trong chiến trường, thày chiến đấu chả kém ai,
được cái tính gan lì và bắn AK cực giỏi; mới đánh hai trận đã đạt danh hiệu dũng
sĩ diệt Mỹ, anh em cấp trên cấp dưới đều quí, chỉ phải cái văn hoá thấp nên
suốt đời làm cấp phó, mà cũng chỉ đến trung đội phó là to nhất... Hôm nọ gặp
lại tay tiểu đội trưởng hồi trước, đánh nhau thì dát như cáy, nhưng nay đã
lên chức Tổng giám đốc vì nó có bằng đại học.... Con thấy chưa, đời thày đã
thiệt thòi không được học hành tử tế, nay đến đời con mà không có chí vươn
lên trong cuộc sống thì.... mọi công sức của thày cũng coi như đổ xuống sông
xuống biển... con phải cố lên thày mới yên lòng, con ạ....
(tiếng một cô gáI gọi vào)
Hoài Phương: - Lan Anh ơi, có nhà không ?
LAN ANH: - Có đây, ai gọi đấy, mời
vào....
HoàI Phương: - Cháu chào bác ạ, Lan Anh, bao
giờ cậu đi, cho tớ theo lên Hà nội với, hai đứa cùng thuê một phòng trọ, cùng
ôn thi, lại chả tốt bằng vạn ở với đám không quen. Vả lại, ở với người học
giỏi may ra kiếm đợc tý sái...
LAN ANH:
-
Hoài Phương, cậu mà cũng phải ở
phòng trọ như cánh này cơ à? tưởng bố mẹ cậu phải thuê hẳn cho cậu một căn hộ
đủ tiện nghi cùng người giúp việc cơm nước giặt giũ để cậu luyện thi chứ?
Ô Hoành: -
Thôi hai đứa ở đây nói chuyện, tao sang đằng ông nội. Muốn gì thì gì, 3
hôm nữa là phải lên đường hành quân, tất cả rõ chưa...
Hoài Phương: -
Báo cáo đ/c cựu chiến binh.... rõ! (Dừng ngắn, bỗng thở
dài, giọng hơi buồn buồn) thày cậu thì hết lòng lo cho cậu đi
thi.... còn ... bố tớ thì chỉ muốn tớ ở nhà lấy chồng nhà giàu thôi.... hai cụ
bàn nhau: "con gái học hành lắm cũng đến lấy chồng là cùng, chi bằng có
đám nhà giàu nó cần cưới ngay, gả luôn cho chắc ăn, chả bõ học hành mấy
năm sau lại vớ phải thằng kiết xác.".... tớ chán lắm, Lan Anh ạ.... khóc
lóc mãi, mấy bữa liền bỏ cơm, mẹ tớ phát hoảng đành phải nói với ông bô cho tớ
đi thi đấy. Nhưng giao hẹn chỉ thi một lần thôi, không đợc thì về lấy
chồng.... các cụ tính rồi... sức học như tớ, trượt là cái chắc....
LAN ANH:
-
Học tài thi phận, biết thế
nào.... Thế cậu định bao giờ đi?
Hoài Phương:
- Thì thày cậu chả bảo rồi là gì, để tớ về nói
với các cụ là đi luyện thi cùng cái LAN ANH, chắc các cụ yên tâm. (Thì thầm
vẻ quan trọng). Này, lại đây tớ nói nhỏ cho mà nghe... trên ấy nhiều
chỗ bán phao lắm.... tớ... phải mua đủ trọn bộ mới chắc ăn...
LAN ANH:
- Cậu bảo phao gì.
Hoài Phương:
- Giời ạ.... đúng là quê một cục... phao thi chứ
còn phao gì. Thôi được rồi, việc này để tớ.... cậu không phải lo....
(Nhạc chuyển cảnh)
Tony:
- Sau rồi em và bạn em ra sao,
thi cử thế nào?
Giọng Lan
Anh kể đều đều:
- Vâng... Khoảng 2 tháng sau, vào một buổi chiều, em đang miệt mài ôn luyện
tại nơi trọ học thì cha em đến.
Lan Anh: - A...Thày... Thày vào trong này, bọn con đang
luyện môn văn... May quá, mới chậm mấy ngày mà bà chủ nhà cứ nhảy dựng lên...
Mời thày... uống nước.
Hoài
Phương: - Chào bác ạ... may quá, bác đến kịp, hai hôm
nay, LAN ANH nó toàn ăn mì tôm.... Cháu rủ nó đi ăn, nhất định nó không chịu.
Bác ở đây, cháu chạy ù ra mua ít đá bác uống cho mát.
Ô Hoành: - Rõ khổ, tại thày cứ ham việc, chả là gặp ông
khách sộp dọn nhà, phải chở hơi nhiều...
LAN ANH
: - Thày bảo chở cái gì ạ?
Ô Hoành: -
(Chột dạ vì chót nói hở)
À, à... không có gì, là thày bảo... công ty người ta giao cho nhiều
việc, phải làm cố. (Đánh trống lảng)... .Thế học hành đến đâu rồi
hả con.... phải giữ sức để hôm thi thật tỉnh táo... thày nghe nói cũng sắp thi
rồi phải không?
LAN ANH:
- Thày đừmg lo cho con, học thi mà
vẫn béo lên hai ký đấy.... con chỉ thấy hình như sức khoẻ thày dạo này kém
lắm... vừa gầy vừa sạm da. Thày nói thật với con xem họ bắt thày làm gì mà hốc
hác thế này, hồi ở nhà đi cày cũng chẳng đến nỗi vậy.
Ô Hoành:
- Ôi dào, mày cứ lo bò trắng răng,
tao còn khoẻ hơn khối thanh niên. Cứ nghĩ ngợi lung tung thế là học không vào
đâu... thày làm gì mà chả được, miễn là có tiền cho con ăn học .
LAN ANH:
- Sao thày
không cho con biết cụ thể thày làm gì, ở đâu để thi thoảng con còn
đến thăm.
Ô Hoành:
- Ơ cái con này, đã bảo công ty họ bố
trí chỗ ăn ở đàng hoàng, không phải nghĩ ngợi lăn tăn gì... bây giờ mày đang
học thi, biết lắm chỉ tổ phân tán đầu óc chứ phỏng đợc tích sự gì... thôi
không lằng nhằng nữa, cứ biết học là học, nghe chửa...
(Hoài Phương
và một số bạn cùng chào)
- Chúng cháu chào
bác, nước trà đá đây, bác uống cho mát, phải đi rõ xa mới mua được, trời nóng
quá nên đá đắt như tôm tươi bác ạ...
Ô Hoành:
- Ờ, cám ơn các cháu, từ dạo lên đây,
bác đâm ra nghiện cái món trà đá này... (bỗng ho sù sụ)... thôi bác về
nhá... bác nói câu này.... đứa nào nghe đợc thì nghe... không thì cũng đừng
giận bác... thời buổi bây giờ, bà con nông thôn mình ra thành phố kiếm
việc làm mà không có trình độ thì chỉ đến làm cửu vạn là hết đất.... bởi vậy
phải gắng mà học... kiếm lấy tấm bằng mới mở mày mở mặt được.... chớ có đua
đòi mà hỏng người đấy... các cháu ạ.
Mấy cô gái: - Vâng ạ, chúng cháu biết rồi ạ. Chúng cháu chào
bác, kìa Lan Anh ơi, mau lên...
LAN ANH:
- Thày ơi, để con đưa thày một đoạn.... Lâu lắm
rồi con ứ được thày đèo xe đạp đi chơi.
Ông Hoành:
- Cha bố
cô, bé lắm đấy mà còn làm nũng, nào thôi lên xe cho đi một quãng.
Mấy cô gái:
- Bác ơi, hôm sau bác đến cho cháu đi quanh Bờ
Hồ một vòng nhá.... cả cháu nữa.... cháu thích đi Hồ Tây cơ... (Cười vui
vẻ).
Hoài Phương: - Các cậu không biết chứ.... làng xóm ai cũng
quí bác ấy, người hiền lành, chăm chỉ hạt bột, mà bác ấy chiều con gái mới
khiếp chứ; suốt năm quần quật lo ăn mặc học hành cho hai chị em....
Một cô gái (giọng
thì thầm bí mật)
- Các cậu ơi, tớ
bảo này, có chuyện lạ lắm.... hôm nọ, tớ đến nhà con bạn chơi trông thấy bác ấy
đạp xích lô chở bộ bàn ghế cho chủ nhà...
Một cô: - Cậu có nhìn nhầm không đấy
Cô gái nọ: - Nhầm
thế nào được, đúng là bố cái Lan Anh rồi; bác ấy không nhận ra tớ; trên đường
về tớ còn thấy bác ấy rẽ vào một cửa hàng đồ gỗ rất to trên đường Hoàng Hoa
Thám. Tớ còn nhớ số nhà cơ mà.
Hoài Phương:
-
Có khi thế thật, nhà nó nghèo
lắm, bác ấy lên Hà Nội mấy tháng nay, không có vốn liếng, không có nghề gì...
vậy không đi đạp xích lô thì làm gì có tiền cho nó ăn học. Bây giờ các cậu bảo
có nên nói cho nó biết không?
Một cô:
- Thôi, nói làm gì, rồi nó lại nghĩ ngợi khổ
thân nó ra.
Một cô khác:
- Hay nhỉ, việc gì phải dấu, tớ
thấy bác ấy còn tốt hơn khối người, cái bọn tham ô đục khoét của dân, tiêu sài
tiền chùa vô tội vạ, bọn xã hội đen, buôn bán ma tuý ấy... có mà xách dép cho
bác ấy cũng không đáng.
Hoài Phương:
-
Đúng đấy, chả việc gì phải xấu hổ
vì bố mình đạp xích lô kiếm tiền cho mình ăn học.... nhưng mà... tớ cứ thấy...
thương cái LAN ANH thế nàò ấy.... nên tớ thấy.... cứ từ từ để nó thi xong đã.
LAN ANH (Bỗng
cất tiếng đột ngột): - Không
cần đâu. Tớ đứng ngoài tình cờ nghe hết rồi; Tớ nói thật nhá, tớ chả có gì phải
xấu hổ nhưng.... (Bỗng khóc) tớ thương thày tớ lắm... ngày mai, Hoài
Phương cùng tớ đi tìm thày tớ ở cửa hàng.... nhá.... dạo này... ông cụ
ốm lắm...
Hoài Phương: - Được rồi, được rồi, thôi đi học, mai tớ sẽ
đèo lên đấy.... cụ vẫn khoẻ như vâm, lại hóm ra phết, có làm sao đâu mà....
(Nhạc ngắn)
Dẫn: Sáng
hôm sau, Hoài Phương đèo Lan Anh tìm đến cửa hàng đồ gỗ nơi ông Hoành làm việc.
Tiếng xe phanh lại.
Hoài Phương:
-
Đúng địa chỉ cửa hàng này
rồi, cậu vào hỏi xem.
LAN ANH: -
Cháu chào bác ạ.
Ông
Ban: - Chào
cháu, cháu muốn mua gì, cửa hàng bác vừa về bàn, tủ học sinh môđen mới rất tiện
lợi... vào đây bác chỉ cho.
LAN ANH:
- Không.... không ạ... cháu muốn hỏi.... có
phải... bác Hoành làm việc ở đây không ạ.
Ông Ban: -
À, cháu tìm ông Hoành hử... phải, ông ấy làm việc ở Công ty của bác, nhưng
đang đi chở hàng, mãi trưa mới về, chuyến hàng hơi nặng mà lại xa.... thế cháu
là ai... người nhà ô Hoành à?
LAN ANH:
-
Dạ, vâng.... cháu vừa ở quê
ra.... bác ấy làm ở đây lâu chưa ạ?
Ô Ban: - Cũng được mấy tháng rồi.... cháu ngồi
đây uống nước, chờ ông ấy về.... (Thở dài) Nghĩ cũng tội, già rồi, văn
hoá thấp, sức lại yếu.... không bố trí được việc gì cho thích hợp.... ông ấy
cứ nằng nặc đòi làm việc nặng có thu nhập khá, không muốn việc nhàn mà ít
lương... Bác đành đưa vào tổ chuyên chở hàng cho khách...
LAN ANH: - Thế... thày... à bác ấy... có khoẻ không ạ...
Ô Ban: - Hả, vậy ra cháu là con gái ông
ấy.... thôi đúng rồi, giống bố như đúc.... ngay từ đầu bác cứ ngờ ngợ... chà
chà... không ngờ ông Hoành có đứa con gái xinh xẻo ra phết.... suốt ngày ông ấy
khoe với bác.... đang ôn thi đại học phải không.... phải đấy, cố mà học cháu
ạ... Thời buổi kinh tế thị trường, mọi người đều phải có hiểu biết thì nước
mình mới khá lên được.... chứ mà dốt nát thì còn làm thuê cho người ta dài
dài... à mà sao bây giờ mới đến thăm bố hả cháu...
LAN ANH: - Dạ...
cháu gặng hỏi mấy lần mà thày cháu có cho biết chỗ làm đâu....
Ô Ban (Cười vui):
- Chắc là ông ấy sợ cháu nghĩ ngợi
lung tung phân tán tư tưởng. Cũng có thể có chút mặc cảm.... Nhưng mà này....
mình làm ăn lương thiện.... có gì phải ngại... đúng không nào? bác nói cho
cháu hiểu điều này: đồng tiền nhiều mồ hôi mới là đồng tiền sạch đấy, cháu
ạ.... Ngày xưa trong chiến trường, bố cháu cứu bác thoát chết đấy. Tình nghĩa
sâu nặng lắm. Mấy anh em cựu chiến binh có điều kiện hơn muốn quyên góp giúp
ông ấy ít tiền làm vốn nhưng thày cháu nhất quyết không nhận.... chỉ đề nghị
giúp tìm việc làm để nuôi con gái vào đại học.... chà chà cái lão đại gàn... mà
ăn uống kham khổ làm sao, chỉ suốt ngày ky cóp dành dụm từng đồng.... Cháu phải
bảo thày cháu chứ cứ như thế thì không trụ lâu được đâu.
Tony: - Lan
Anh à, quả thật anh không thể hình dung nổi… Đây là một nét đẹp nữa trong tâm
hồn người Việt mà anh vừa nhận ra.
Tiếng
Lan Anh kể đều đều:
....Sau lần
đó.... biết bao suy tư dằn vặt em suốt đêm và em chợt nhận ra rằng, có một
gánh nặng trách nhiệm đang đè lên vai mình... em không thể rũ bỏ.... em phải cố
học, phải vào đại học... không được nản chí.... nếu không em sẽ là
đứa con bất hiếu nhất trên đời. Cuối cùng thì ngày công bố kết quả cũng đã đến.
Em chạy bổ đến cửa hàng thì gặp ngay ô Ban .
Ô Ban: - Lan Anh đấy hử, cháu giỏi lắm, hôm qua, bác
với thày cháu nghe đài nói cháu đỗ thủ khoa trường ngoại ngữ, mừng ơi là
mừng…thày cháu cứ như người say rượu. Chà chà, đúng là ông trời có mắt...
LAN ANH: - Thế thày cháu đâu ạ.
Ô Ban: -
Ông ấy nhắn bác đưa cháu ít tiền
để mua bộ quần áo thật đẹp, ngày mai về làng cho đàng hoàng; còn ông ấy thì về
luôn để lo mổ lợn ăn mừng… đây cháu cầm lấy rồi đi mua ngay kẻo muộn.
Tony: - Ô... Trường hợp này, tiếng Việt gọi là vinh
qui bái tổ, đúng không...
Lan Anh:
- Hôm sau em về nhà thì cái làng nhỏ bé bỗng như
có hội, họ hàng bè bạn đến thăm chúc mừng kéo dài đến khuya. Cùng lúc đó bên
nhà Hoài Phương có đám ăn hỏi to nhất từ trước đến nay. Niềm vui khiến thày em
như trẻ lại hàng chục tuổi… nhưng em có ngờ đâu... chỉ hai tháng sau ông cụ
quị hẳn vì vết thương tái phát và vì làm việc quá sức.
LAN ANH: - (Kêu khóc)... Thày ơi, Con đây thày
ơi.... thày làm sao thế này, thày tỉnh lại đi, con được học bổng sinh viên
nghèo vượt khó thày ạ, bác Ban và các bác bạn của thày cũng góp tiền cho con
ăn học, thày không phải đi đạp xích lô nữa đâu, con không cho thày đi làm nữa
đâu.... thày nói với con đi.... thày đừng im lặng thế... con sợ lắm.... thày
ơi, u ơi...
(Nhạc ngắn)
Mặc
cho em gào khóc, cha em không nói được câu nào nữa. Ông nhìn em hồi lâu, mỉm cười
vẻ mãn nguyện rồi chỉ tay vào túi ngực. Khi em lấy được cái gói nhỏ ra thì ông
trút hơi thở cuối cùng. Đó là một bọc tiền đợc buộc rất kỹ.
Tony: - Sau
này, em đã dùng những đồng tiền đó vào việc học đại học và giữ lại một đồng để
làm kỷ niệm, đúng không?
LAN ANH: - Vâng, đúng thế. Em sẽ giữ đồng tiền ấy
như một lời nhắn nhủ không bao giờ được phép quên...
Tony: - Vậy em có biết mệnh giá đồng tiền ấy là bao
nhiêu không?
LAN ANH: -
Chỉ 20 000 đồng.
Tony: - Không, em nhầm rồi; đồng tiền ấy không
mệnh giá, nghĩa là.... đối với chúng ta... và con cái chúng ta.... nó vô giá...
phải không em....
Hết.