Có một cơ quan to đùng, gọi là Tổng cục "Nhân thể". Từ khi thành lập đến nay, đơn vị ấy chẳng làm được việc gì ra trò ngoài ăn nhậu, nghỉ ngơi và giải quyết các vụ vui vẻ, nhưng biên chế lại phình to với hàng trăm bộ phận khác nhau, cấu tạo và cơ chế hoạt động rất phức tạp rối rắm. Vì vậy cấp trên yêu cầu giảm biên chế càng nhiều càng tốt, không phải chỉ 10% như chỉ đạo. Vậy là một cuộc họp được tổ chức để bàn và quyết định xem ai đi ai ở.
Vì là đơn vị có chức năng nhiệm vụ phụ trách về thân thể con người nên anh “Vụ trưởng mồm” được phát biều trước:
- Tôi xin ngắn gọn thế này: nếu tôi ra đi, không ăn nữa thì các vị cũng đói luôn!
Đến lượt ông Trưởng Phòng phụ trách tay và chân biện luận:
- Thử hỏi ,đơn vị tôi hàng ngày không chạy đôn chạy đáo để vơ vào thì lấy gì cho các vị đem về nhà?
Bà Cục trưởng mắt cười rất tươi:
- Tôi mà nghỉ việc về hưu sớm thì toàn thể cơ quan đi lạc ngay, chả thấy đường đâu! Suốt ngày chỉ mò mẫm định hướng thôi…
Cuối cùng cô em út trưởng bộ phận "nhạy cảm" liền lên tiếng thỏ thẻ:
- Tuy em cũng ra đời cùng thời với các anh các bác nhưng mãi 16 năm sau em mới chính thức được vào biên chế và làm việc thực sự. Từ đó, cả ngày lẫn đêm, iem đã phục vụ nhiều đối tượng khác nhau một cách rất hăng hái, được các anh các bác từ cấp dưới đến cấp trên khen ngợi rối rít, có khi còn rên ư ử. Vậy theo nguyên tắc ai già hơn phải bị giảm biên chế trước, em còn trẻ hơn các bác, còn hoạt động được rất lâu, có khi ngoài 70 vẫn làm việc tốt, nên không thể về hưu sớm.
Bàn nát nước, chẳng cắt được bộ phận nào, cuối cùng đơn vị đành gửi báo cáo lên trên xin giữ nguyên biên chế như cũ. Vậy là tất cả đều vui vẻ, lại rủ nhau đi lĩnh lương và làm lễ tổng kết rất hoành tráng...